Kenneth WHITE
Một lý thuyết ư ? Vâng. Không nên sợ từ này, thời gian gần đây nó đã từng bị xua đi để nhường chỗ cho một đống những thứ vớ vẩn và nhặt nhạnh. Không có lý thuyết, chúng ta đi vòng vo, tồn chất bình luận và ý kiến, đóng mình trong tưởng tượng và ảo ảnh, lạc trong sự ly kỳ, chết đuối trong các chi tiết, ngạt thở trong một thứ đời thường ngày càng mờ đục. Nhưng mọi lý thuyết có giá trị đều phải dựa trên một tư tưởng cơ bản, gắn với thực hành bền vững và phải luôn luôn để ngỏ.
Trải qua hàng thế kỷ và thiên niên kỷ, văn hóa (là thứ văn hóa giúp nâng cao cuộc sống và làm trí tuệ thêm tinh tế, chứ không phải thứ tán nhảm nơi phòng khách) đã được xây dựng trên huyền thoại, tôn giáo, siêu hình học. Giờ đây, nó chẳng được xây dựng trên một cơ sở gì. Đơn giản là nó tăng sinh, theo một thứ luật duy nhất, là luật thị trường. Tất cả mọi người, đúng hơn, ngày càng nhiều người, cảm thấy thiếu vắng một nền tảng. Mọi sử dụng lại những giá trị cũ đều ngây thơ, phiến diện và dớ dẩn, vì thế chúng ta cần xây dựng một nền tảng mới. Chính «địa thi học » muốn đưa ra cái nền tảng đó.
Để có được văn hóa trong nghĩa sâu sắc của nó, trong xã hội phải có sự nhất trí vè cái được coi là chính yếu. Mọi nền văn hóa vững bền và sống động đều có một trung tâm. Mọi người (đương nhiên là ở những mức độ diễn đạt khác nhau) đều khởi đi từ đó – từ nhà triết học trong thư phòng đến người nông dân trên cánh đồng. Vào thời Trung Cổ của đạo Gia tô, thì là Đức mẹ đồng trinh và Chúa cứu thế. Vào thời Hy lap cổ đại, thì là Quảng trường chính trị và triết học. Trong một bộ lạc thời cổ thạch khí, thì là mối quan hệ với thú vật.